ĐẶNG THẾ THIÊNG
Tôi xa quê , tha phương cầu thực đã gần 40 năm. Mỗi lần về quê, đi ngang qua những nơi đã từng gắn bó với tuổi thơ của mình, những ký ức thuở xưa lúc nào cũng trổi dậy mạnh mẽ. Do thời cuộc, những ngôi trường tôi đã học ở bậc Tiểu học và Trung học đệ nhất cấp ở quê nhà bây giờ không còn nữa, nên trường Trung học Trung Học Trần Quốc Tuấn Quảng Ngãi luôn luôn là nơi tôi thích ngắm nhìn nhất, mỗi khi có dịp quay về.
Sau khi học xong lớp đệ Tứ trường Trung học Bán công Nguyễn Công Trứ Mộ Đức và thi đậu Trung học đệ nhất cấp niên khóa 1963-1964, tôi cùng một số bạn khác của trường Trung học Bán công Nguyễn Công Trứ được vào thẳng lớp đệ Tam trường Trung học Trần Quốc Tuấn Quảng Ngãi. Khỏi phải nói ai cũng biết niềm vui mừng khôn xiết cùng những hoang mang lo lắng đến chừng nào của tôi. “Học sinh Trần Quốc Tuấn” là niềm mơ ước của biết bao nhiêu học sinh thời ấy của đất Quảng quê mình. Và tôi nghĩ rằng tất cả cựu học sinh của ngôi trường thân yêu ấy cũng như tôi, luôn luôn tự hào và luôn giành cho nó một chỗ đứng thích đáng trong tim.
Tôi không có được niềm vui thi đậu vào lớp đệ Thất trường Trần Quốc Tuấn như phần đông các bạn khác được học tập tại đây suốt bảy năm. Gia đình tôi nghèo quá, không thể lo cho tôi trọ học nếu tôi phải đi học xa nhà, dù là học trường công. Khi học xong bậc tiểu học tại trường Tiểu học quận Mộ Đức, gia đình tôi đã dự định cho tôi nghỉ học ở nhà làm ruộng. Thực ra gia đình tôi cũng không có ruộng để làm, may ra thì tôi có thể đi chăn trâu thuê cho các nhà khá giả mà thôi. Nhưng cái may lại đến với tôi trong việc học tập vì 2 lý do: Thứ nhất là kết thúc bậc Tiểu học, tôi chỉ xếp sau bạn Trần Đình. Năm đó, các bạn cùng lớp như Trần Đình, Bùi Công Sơn, Trần Thị Minh Tánh, Lê Đức Ích, Lê Văn Hương,… thi đậu vào lớp đệ Thất trường Trần Quốc Tuấn khá nhiều nên cha mẹ tôi rất tiếc khi phải cho tôi nghỉ học; thứ hai là đúng vào năm học ấy ( 1960-1961) thì trường Trung học bán công Nguyễn Công Trứ Mộ Đức dời về cơ sở mới chỉ cách nhà tôi hơn 1 cây số. Thế là cha mẹ tôi quyết định cố gắng cho tôi học tiếp vì hàng tháng chỉ ráng lo cho tôi 120 đồng để đóng học phí chứ không phải tốn tiền trọ học xa nhà ( hình như các bạn quê tôi ra tỉnh đi học thì riêng việc trọ học đã phải đóng mỗi tháng 200 đồng và 60 lon gạo, hoặc 400 đồng, chưa kể các chi phí khác.)
Được vào học trường Trần Quốc Tuấn sau các bạn khác nên tôi chắc rằng niềm vui của tôi lớn hơn các bạn rất nhiều . Niềm vui là như thế, nhưng nỗi lo còn lớn hơn vì lấy đâu ra 400 đồng để lên tỉnh trọ học hàng tháng? (Ttrong suốt 3 năm học từ đệ Lục đến đệ Tứ tại trường Nguyễn Công Trứ, tôi may mắn được nhà trường cấp học bổng 1.800 đồng/năm, thông qua sự bầu chọn của các bạn cùng lớp. Học bổng này được lãnh sau mỗi kỳ thi lục cá nguyệt. Nhờ đó, tôi có đủ tiền đóng học phí cho đến hết bậc trung học đệ nhất cấp). Xin nói lại lần nữa là gia đình tôi quá nghèo, gạo cơm thiếu trước hụt sau, thức ăn chủ yếu quanh năm là rau muống luộc và mắm cái thì số tiền 400 đồng (tương đương với 4 gánh lúa ) dành riêng cho một mình tôi trong một tháng với gia đình có 5 nhân khẩu như thế là quá lớn . Nhưng một lần nữa, người cha kính yêu tuyệt vời của tôi lại kiên quyết cho tôi tiếp tục đi học. Ông nói: “Cứ cho nó đi học, được năm nào hay năm ấy, được ngày nào tốt ngày ấy”. Người ta thường nói cái may không đến 2 lần, nhưng điều này lại không đúng đối với tôi: tôi luôn gặp may. Suốt 3 năm học tại trường Trần Quốc Tuấn, tôi lại tiếp tục được nhận học bổng 1.800 đồng/năm. Ngoài ra, tôi chỉ phải lo tiền ăn học cho đến giữa năm lớp đệ Nhị. Từ cuối năm lớp đệ Nhị và năm học lớp đệ Nhất, tôi ăn ở miễn phí tại nhà anh rể tôi. Lúc đó, anh là giáo viên Tiểu học, đã chuyển từ Mộ Đức ra dạy học tại trường Tiểu học xã Tư Bình, quận Tư Nghĩa và thuê nhà, đem cả gia đình ra ở tại xã Tư Chánh.Tuy anh chị tôi chẳng khá giả gì vì phải lo cho 1 đàn con đông đúc nhưng cũng ráng cưu mang tôi.
Tôi hơi dài dòng về các cơ may để tôi có được cái vinh dự và niềm tự hào là học sinh trường Trần Quốc Tuấn Quảng Ngãi.
Ngoài nỗi lo về cơm áo gạo tiền, tôi còn lo mình là học sinh vùng quê, ra tỉnh thì làm sao học kịp các bạn ở tỉnh thành. Nhưng rồi những lo lắng cũng qua đi, tôi đã nhanh chóng hòa nhập được với môi trường mới. Bạn bè, các thầy cô lần lượt trở thành thân quen. Biết bao kỷ niệm với Thầy, Cô , bạn bè còn mãi trong tôi đến tận bây giờ . Có những kỷ niệm ngọt ngào đáng nhớ, cũng có những kỷ niệm chua lòm chua loét nên quên đi, nhưng trớ trêu thay, những điều nên quên lại là những điều mình nhớ dai nhất. Tôi xin kể ra đây một trong vô vàn kỷ niệm đó:
Niên khóa 1966-1967, trường Trần Quốc Tuấn của chúng mình có một lớp đệ Nhất ban C, 2 lớp đệ Nhất ban A và 3 lớp đệ Nhất ban B. Tôi học lớp đệ Nhất B3 cùng một số bạn như: Tạ Vĩnh Ảnh, Trần Đình Lãnh, Hoàng Đình Lãnh, Trần Nhẫn, Vũ Quang Ngô, Vũ Thị Phượng, Trần Minh Tâm, Nguyễn Cư Trinh, Lâm Quang Trọng, Nguyễn Thái Uyên,… Vì học ban B nên hầu hết chúng tôi chỉ chú tâm học thật tốt hai môn Toán và Lý-Hóa vì thi Tú tài phần 2 ban B thì chỉ 2 môn Toán và Lý-Hóa đã chiếm 9/16 hệ số của tất cả 7 môn thi. Vì thế các môn học khác thì tôi cũng có hơi chểnh mảng.
Vào đầu một buổi học của năm đệ Nhất đáng nhớ đó, lớp tôi có giờ Pháp Văn của thầy Trần Văn Giao. Phòng học của lớp nằm ngay cạnh văn phòng của dãy nhà phía Nam. Không biết vì lí do gì mà thầy Giao vào lớp trễ và vì thế nên khi thầy vào thì cả lớp đứng dậy chào có vẻ uể oải làm cho Thầy giận, thầy quay ngoắc trở ra. Tôi cho rằng Thầy lên văn phòng luôn nên vội vàng ngồi xuống, và thật bất ngờ,, Thầy cũng cực kỳ nhanh chóng quay vào ngay. Thế là Thầy bắt quả tang tôi đang ngồi. Có lẽ không phải tôi là người duy nhất ngồi xuống nhưng xui xẻo cho tôi vì tôi ngồi bàn đầu, cạnh cửa ra vào nên bị phát hiện nhanh nhất. Ngoài ra, tôi lại là Trưởng lớp nữa nên trăm dâu đổ đầu tằm. Thầy phạt tôi với hình phạt rất nặng nề mà có lẽ cả lớp chúng tôi chẳng ai ngờ tới: đuổi học 2 tuần. Tôi như bị sét đánh ngang tai khi nghe Thầy tuyên án phạt, nhưng khi nhìn vẻ mặt giận dữ của Thầy thì tôi hiểu rằng chuyện thanh minh và xin giảm án chỉ là vô ích. Tôi lặng lẽ ôm tập ra về. Nên biết rằng, án phạt đuổi học 2 tuần là án nặng nhất trong loại hình phạt đuổi học có thời hạn . Theo quy định thì án phạt này bị ghi vào học bạ khiến tôi vô cùng lo lắng. Trong quá trình học tập, tôi đã từng bị phạt nhiều lần nhưng chưa bao giờ bị đuổi học dù chỉ một phút chứ nói chi đến 2 tuần. Sau 2 tuần bất đắc dĩ được ở nhà, ngay buổi đầu tiên đi học trở lại, tôi bị gọi lên văn phòng.Vừa bước vào cửa, thoáng thấy thầy Giám học Lý Minh Trai, tôi nghĩ phen nầy thì “chết” là cái chắc. Tuy nhiên, sự lo lắng mau chóng qua đi khi nhìn thấy vẻ mặt thân thiện của thầy Trai. Tuy thầy Trai không dạy tôi nhưng thầy cũng biết tôi và thầy ôn tồn hỏi tôi đầu đuôi sự việc .Tôi thành thật trình bày và xin thầy xóa án cho ,Thầy Trai đồng ý và thông báo qua phòng Giám thị xin xóa án cho tôi.Thật là hú vía ! Tôi lại gặp may lần nữa.
Cần Thơ, ngày 13 tháng 11 năm 2011
ĐẶNG THẾ THIÊNG
67 CMT8, P. An Thới, Q. Bình Thủy, TP.Cần Thơ.
ĐT: 0989217771
Email: dtthieng@yahoo.com