NGÀY HỌP MẶT




                  Tấn Xuân

Tôi ở Sài Gòn lâu, rất lâu
Mà nay - họp mặt chỉ lần đầu
Thầy xưa, bạn cũ TRẦN QUỐC TUẤN (1)
Náo nức trong lòng muốn gặp mau.

Hội quán (2) sáng nay đã đông người
Nhìn qua, nhìn lại rõ thực hư
Bạn cùng trang lứa tôi đâu nhỉ
Chỉ thấy xôn xao tiếng nói, cười.

Đây rồi! Doanh, Nguyên (3) và Tống Phát
Ba thằng bạn cũ của tôi ơi
Từ lâu vắng biệt tin bè bạn
Giờ gặp mừng, vui biết bao lời!

Ôn lại chuyện xưa dưới mái trường
Bao người lên hát nét còn tươi
Đọc thơ, kể chuyện… thời đi học
Rạng rỡ trên môi những nụ cười.

Tôi thấy trong lòng vui, rất vui
Nên tôi cũng hát rất yêu đời
Lời thơ gửi gấm vào Kỷ yếu
“Thầy cũ bạn xưa” nhớ nhau nhiều.

Chia tay luyến tiếc ngày hội ngộ
Chúc thầy, chúc bạn mãi bình an
Mỗi năm mong tới ngày họp mặt
“Ôn cố tri tân” tuổi an nhàn.
                    Sài Gòn, 09.01.2011

(1) Trường THPT Trần Quốc Tuấn, Quảng Ngãi.
(2)  Hội quán Hà Nội Xưa - Nơi họp mặt lần thứ 9.
 (3) Tạ Văn Doanh, Hàng Chức Nguyên.

HƯƠNG XUÂN
                  Tấn Xuân
Ngày xuân xuôi ngược người xe
Dáng xuân lả lướt trên hè đông vui
Trà xuân thơm thoảng đầu mội
Hương xuân gợi nhớ một thời xuân xanh
Xuân đi cho trẻ lớn nhanh
Xuân về cho kẻ đạt thành vươn vai
Nắng xuân tóc đã bạc phai
Rượu xuân xin chúc LỘC, TÀI, AN KHANG
Tình xuân vẫn mãi chứa chan
Hoa xuân vẫn mãi ngập tràn niềm vui
Xuân xao xuyến cả đất trời
Xuân lưu luyến mãi tình người yêu xuân.


XUÂN TƯỢNG KINH
Sáng nay vườn hoa nắng
Thềm xanh tiếng chim ca
Mắt ai cười trong lá
Long lanh chùm sương hoa.

Bên song nụ nhiệm mầu
Đóa hồn hoa trắng au
Bướm non chập chờn cánh
Nghe núi đồi xôn xao.

Xuân mặc áo thiên thanh
Thơ lừng sáng cây cành
Tôi quì hôn tóc nắng
Đất trời mở trang kinh.

TRẦN THOẠI NGUYÊN.



GẶP BẠN XƯA

Tặng NGÔ XUÂN VŨ và bạn học xưa dưới mái trường TRẦN QUỐC TUẤN ,QUẢNG NGÃI.
Ba mươi năm,tóc bạc rồi
Gặp nhau mình vẫn nói cười như xưa
Chuyện trò đâu biết nắng mưa
Nhớ ơi mái tóc thuở vừa độ yêu!
Về đâu một áng mây chiều
Trăm năm lạnh tiếng chim kêu bên trời.
Mối tình còn đó bạn ơi
Mà màu hoa cũ bay rồi còn đâu!
Trải qua cuộc thế biển dâu
Mình cười,bạn cũng gật đầu,cười vang...

TRẦN THOẠI NGUYÊN.


Tâm sự…
Nguyễn Oai

Tụi mình khắp Tỉnh tụ về đây
Qua một kỳ thi khá đắng cay
Ban đầu bỡ ngỡ vì xa lạ
Dần quen, dần cảm rồi dần say

Say trong tình nghĩa cùng trang lứa
Say cả nể nhau trong mỗi bài
Cùng học cùng ganh đua vị thứ
Để đầu tuần được dịp làm oai!!!

Tàn cuộc tú tài, đi bốn phương
Người lên học tiếp, kẻ tha phương
Vật vã với đời bao sóng gió
Gặp nhau mừng rỡ… lòng yêu thương

Giờ mắt “ 4 con” đầu đã bạc
Giàu, nghèo đâu kể… chỉ tình thương
Mong sao nhiều dịp ngồi nhau lại
Nhớ tuổi thơ xưa ở mái trường…

Đời đã trôi đi… mãi trôi đi
Nhục, vinh rồi cũng chẳng là gì
Mai kia, mốt nọ…hư vô cả
Kẻ còn ở lại… tiễn người đi

Lứa xưa giờ có còn mấy đứa
Giận làm chi! Hờn để làm gì ?
Nguyện yêu như những ngày xưa cũ
Thanh thản, nhẹ nhàng, chẳng tính suy
                                      Nguyễn Oai
24/11/2011




XUÂN ĐÀI 
NGA PHƯỚC
                                                    Thương tặng em Nga Phước
Nga Phước, Nga Phước em là Nga Phước
Mộng ngàn đời dâng lặng cả đôi môi
Tóc rối đêm xuân, má mịn chín ngời
Tình ngát cả, hoa lòng vừa hé nhụy
Là Nga Phước nên làn da em tuyệt mỹ
Mắt mơ  màng và ngát tinh sương
Ngực em ươm như những nụ hoa hồng
Lòng ôm mộng dệt thanh tơ lả lứơt
Là Nga Phước nên mắt em vời vợi
Thu không gian xanh biếc cả chân trời
Trăng nghẹn ngào, biển lặng lẽ xa khơi
Ngàn cánh bướm xác xơ tìm thương tiếc
Vườn xuân đầy chim hót, bướm bay
 Thọ chiêm ngưỡng em suốt cả đêm ngày
Gọi hồn thơ về ngập tràn khắp nẻo
Đêm qua chị  mơ thấy em buồn đếm bước
Nên vội vàng tìm lại nét xuân tươi.

                                        Tháng 10 năm 1963

Nga Phước

HOÀI
( Riêng tặng chị Nga Phước)

Trời cũ ta về hồn rưng nhớ
Áo trắng ngày xưa bay qua đường chiều
Tay học trò nghiêng vành nón nhẹ
Hồng xưa đầy, nay chết giữa cô liêu
Nghe mùa xuân còn trên nụ biếc
Trời giữa Thu nên sương khói xuống lòng
Trở giấc mê chiều, ta ngồi tiếc
Đời vô minh, ta thân sóng lạc giòng
Qua lối cũ, bước chân chừng ái ngại
Tóc bay trong nỗi nhớ vô cùng
Ngày tháng đó bây giờ như xa lạ
Bến mê nào, ta khóc nỗi tình chia.
 Nguyễn Thị Nga Tuyết
(Áo tím Hội an)


Lý Ngọc Lê Thanh

Một Thời Trần Quốc Tuấn
Chẳng ở lâu với Trần Quốc Tuấn
Nhưng dù sao cũng cựu học sinh
Năm ba tháng đủ nuôi hãnh diện
Khoảng thanh xuân theo suốt đời mình

Thời xưa ấy tôi là thiếu nữ
Tóc chấm vai trán thắm bâng đô
Chẳng ai khen nhưng tôi thừa biết
Sắc nhan tôi kiều diễm thế nào

Mỗi buổi sáng tôi thường đến sớm
Đứng bâng quơ trước cổng vài giây
Rồi lững thững đi vào sân rộng
Gió theo hầu nâng vạt áo bay

Bạn tôi đến tụm năm tụm bảy
Chờ chuông reo líu quíu sắp hàng
Câu chuyện dỡ mang theo vào lớp
Bỏ nắng buồn nằm nép hành lang

Lắm lần bị thầy kêu lên bảng
Đứng ngu ngơ như thể tìm thơ
Học bài thuộc bất ngờ quên lững
Tôi chưa biết gì, không lẽ đã mơ ?
Chưa hề có đôi mắt ai rình rập
Sau lưng như chưa được có đuôi
Đám nam sinh trẻ con ngổ ngáo
Thì có ai nối chiếc đuôi người ?

À có lẽ mấy ông lính chiến
Mắt xa xăm thỉnh thoảng liếc ngang
Thấy ngồ ngộ tôi đùa chớp mắt
Chẳng lẽ nào tạo những hoang mang?

Tôi nhí nhảnh vui cùng chúng bạn
Giấu me chua cốc ổi hộc bàn
Tiếng cười nói đậm đà cuộc sống
Đời nữ sinh trong sáng nhẹ nhàng

Tôi yêu quí mái trường tôi theo học
Mỗi góc trường như da thịt riêng tôi
Lòng lớp học chẳng khác chi lòng mẹ
Nơi cho tôi sẽ khôn lớn nên người

Làm sao quên ngói nâu tường vàng đất
Thời chiến chinh trầm mặc giữa cây xanh
Đường Quang Trung cũng đường quốc lộ 1
Nơi trường tôi che chở đám tuổi xanh

Mấy mươi năm xa trường rời cổng lớp
Tôi vẫn còn nơi ấy một thời xuân
Bè bạn hỡi, thầy cô ơi, tôi đợi
Một ngày vui gặp mặt thăm trường

Lý Ngọc Lê Thanh