Mười bảy tuổi, tôi về lại trường Trần Quốc Tuấn làm cô nữ sinh áo trắng của lớp cuối cấp trung học: lớp Đệ Nhứt B1. Mười bảy bẻ gãy sừng trâu, nhưng tôi mảnh khảnh qua cầu gió bay, nên Ba tôi thường trêu tôi:
- Ba thấy con cũng hay bẻ gãy … bánh sừng trâu của lò bánh mì gần nhà thơm lừng mùi bơ Bretel đấy chứ!
Sau buổi chào cờ và giờ học đầu tiên của ngày khai giảng, tôi cùng Xuân Hoa và Mỹ Linh rủ nhau đi lang thang trên đường phố Quang Trung trong cơn mưa phùn lất phất. Trong trí mỗi người vẫn còn lờ mờ những hình ảnh vừa ghi nhận vội vã - các vị giáo sư cố vấn mới, hai hàng cây khuynh diệp thoang thoảng hương, đông đúc những khuôn mặt con trai khắc khổ trái ngược với nụ cười tinh quái luôn nở trên môi, sân trường rộng mênh mông, bài diễn văn hùng hồn của thầy Hiệu Trưởng...
Trời se se lạnh. Buổi sáng vẫn chưa hết, và chúng tôi cũng chưa muốn về nhà vội. Những con đường vắng vẻ bỗng nhộn nhịp hẳn lên với những chiếc áo lạnh đủ màu rực rỡ và những tà áo dài trắng điệu đàng lay nhẹ trong cơn gió đầu Thu.
Tôi ngâm khe khẽ hai câu thơ của ai đó không nhớ:
Tôi mười bảy tuổi buồn chưa?
Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày.
Hai cô bạn đi bên cạnh tôi phá lên cười tinh nghịch:- Chỉ có mi là 17 “chớm” thôi ngốc ạ, đa số tụi tau đã 17 “cộng” rồi.
Tiếng cười trong trẻo của họ gợi lại cho tôi nỗi ngậm ngùi luyến tiếc dư âm chuỗi ngày đầm ấm với bạn bè khi còn ở Nữ Trung Học – Tôi nhớ những buổi sáng đến trường, tiếng khua lốc cốc của đôi guốc mộc mua ở tiệm guốc ông Lê, tiếng leng keng của chiếc lon sữa bò bị tôi đá lăn theo bước chân trên suốt chặng đường đi, tiếng cây kìm và nắm đinh chạm vào nhau lao xao trong chiếc cặp táp màu đen của tôi, khiến cho không gian bao quanh tôi lúc nào cũng vang lên những âm thanh rộn rã. Rồi những buổi trưa hè, hai vạt áo dài vải được buộc túm lại để tôi hồn nhiên nhảy lò cò dưới gốc phượng vĩ đỏ rực có tiếng ve kêu inh ỏi…
Tôi đã lớn lên với tuổi thơ đầy ắp âm thanh và tự do tuyệt đối dưới mái trường Nữ Trung Học cùng đám bạn gái nghịch như quỷ sứ, xứng danh “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba ...”
Thế mà chỉ sau 3 tháng nghỉ hè mọi thứ đều trở thành quá khứ. Khi biết tôi và các bạn gái sẽ được chuyển đến trường Trần Quốc Tuấn học tiếp lớp đệ nhất, Mẹ tôi đã luôn nhắc nhở tôi với nụ cười “bí ẩn” trên môi:
- Sang “bên đó” con phải ý tứ, đi đứng từ tốn, nói năng nhỏ nhẹ, con gái không được nhảy nhót , rượt đuổi, la hét om sòm...
Tôi thắc mắc nhưng không dám hỏi lại: - “Bên đó” có gì mà mình không còn được tận hưởng tuổi thơ với âm thanh và tự do tuyệt đối nữa?
Tôi nhắm mắt lại, ngước mặt hứng những hạt mưa li ti tuổi mười bảy tinh khiết lăn chầm chậm trên làn da thiếu nữ mịn màng - tuổi mười bảy không còn trẻ thơ, nhưng chưa thể là người lớn - tình yêu , tình bạn đan xen mơ hồ lẫn lộn và còn ở tận đâu đâu… Khi tôi mở mắt ra, qua làn mưa mỏng, tôi bắt gặp bên kia đường, một đôi mắt sáng với hàng chân mày rậm, đang đăm đăm nhìn sang tôi. Tôi nghe có tiếng cười chế diễu vang lên trong tia nhìn đó. Đôi chân tôi bỗng dưng luống cuống, ngập ngừng bước chậm lại. Bất giác, tôi nhớ lại lời mẹ tôi dặn và hiểu ra vì sao mẹ tôi bảo sang “bên đó” tôi sẽ không còn được cột hai vạt áo dài lại với nhau để vừa đi vừa chạy nữa.
Ba chúng tôi rẽ vào nhà sách Thanh Tịnh. Đã có nhiều áo dài trắng và đồng phục nam sinh chen kín tiệm sách. Có lẽ họ cũng nghĩ như tôi, buổi sáng đầu năm học vẫn chưa hết, cơn mưa phùn đầu năm học lại quá đỗi dịu dàng, nên không ai muốn vội vã về nhà. Ai cũng muốn đi loanh quanh trong cái thị xã nhỏ xíu này để giữ lại những cảm xúc xôn xao, khi trong sân trường vắng vẻ đột nhiên xuất hiện những mái tóc dài bay nhẹ theo gió cùng những tà áo dài trắng.
Bức hình chú bé ở bìa quyển truyện Hoàng tử Bé trên kệ sách đập vào mắt tôi. Nét mặt u buồn lạc lõng và dáng vẻ mỏng manh của chú khiến bước chân tôi chậm lại. Tôi cầm quyển sách lên. Lời mở đầu cuốn sách mềm mại đến nỗi một giọt lệ thiếu nữ tuổi mười bảy từ tim tôi tràn ra, và tôi có cảm giác hình như thời gian đang dừng lại phân vân. Tôi biết từ nay mình sẽ không còn hồn nhiên, tự do cột hai vạt áo dài lại để nhảy lò cò nữa. Hoàng tử Bé đã mang đến cho tôi một thông điệp - chỉ có sự hồn nhiên và tự do tuyệt đối của tuổi thơ mới có thể giúp cho đứa trẻ sống tiếp một cuộc đời “người lớn” đầy ắp tình yêu thương vị tha.
Rời khỏi tiệm sách, chúng tôi rẽ vào quán chè ông Lê kêu 3 ly chè đậu xanh đánh. Cả ba chúng tôi đều chưa biết uống cà phê. Tôi im lặng nhìn ra đường. Khánh Ly đang hát “Gia tài của mẹ là nước Việt buồn” khiến tôi thấy lòng mình buồn quá đỗi. Nỗi buồn tuổi mười bảy tưởng như mơ hồ giờ đây bỗng nhiên khắc đậm trong tôi. Tôi đang sống trên một quê hương rất buồn. Chiến tranh đang diễn ra ác liệt hàng ngày. Một ngày nào đó, những người bạn trai học cùng lớp của tôi vừa gặp lại sáng nay sẽ ra mặt trận. Và sẽ có những người tôi sẽ không bao giờ được gặp lai sau khi năm học này kết thúc. Ba chúng tôi ngồi trầm ngâm bên nhau cho đến lúc đèn đường bật sáng.
Ngày khai giảng và cơn mưa phùn đã nhẹ nhàng đi qua.
Tôi bước vào thế giới huyền ảo, bí ẩn của “người lớn” với cơn mưa phùn mười bảy tuổi trong ngày khai giảng lớp Đệ Nhứt B1 và đôi mắt sáng có tia nhìn chế diễu dưới hàng chân mày rậm. Trên tay tôi, cuốn truyện Hoàng tử Bé trở thành người bạn đồng hành.
Mấy chục năm trôi qua, tuổi mười bảy cùng cảm giác tự do tuyệt đối của tuổi thơ hồn nhiên vẫn còn đọng lại mãi mãi trong tôi.
Mỗi sáng sớm tôi thường nhắm mắt lại, kê mặt dưới vòi hoa sen để hứng những hạt mưa phùn tuổi mười bảy mơn man làn da đã hằn nhiều vết chân chim của mình. Những cái tên của dãy lớp Đệ Nhứt lần lượt hiện ra trong tia phun của vòi hoa sen: Mộng Tiên, Nhạn, Nhị, Mỹ Linh, Xuân Hoa, Fatima, Lựu, Ngọc An, những anh chàng có cùng tên Tuấn, tên Đức, tên Sơn, Tế, Việt , Tiền, Hai, anh lớp trưởng Thân, hai dãy bàn cuối lớp với Chừng, Cương, Thông, Vĩnh, Duân, Tuyên, Trúc, Tòng…Các bạn tôi có thể đã không còn nhớ, còn tôi hàng ngày vẫn “thấy “ họ trong cơn mưa phùn tuổi mười bảy của tôi.
Và luôn luôn, từ trong những tia nước của vòi hoa sen, hiện ra đôi mắt sáng biết cười cùng hàng chân mày rậm nhìn tôi chế diễu…
Vera Nguyễn