Cuộc đời như một giấc mơ
Tham' thoat' thoi dua tuoi da gia
Nho' thoi di hoc o que ta
Mong sao khon lon' thanh danh toai
Ap' u trong tim thuo ngoc nga
Trai bao gian kho' nguoi moi nga
Ai mat', ai con? Noi thiet' tha
Moi nam hop mat mot lan nha'
Tam su voi day cu' trai ra
Hanh phuc' bao lan ta hoi ngo
Giao luu, nang coc', lai hat' ca
Ke sao cho xiet' long Mong nho'
Ky niem ngay nao tuoi mo hoa
Mới đây một thoáng tuổi thơ qua rồi
Bây giờ tuổi qúa sáu mươi
Ta cùng họp mặt vui tuơi với đời.
Bây giờ tuổi qúa sáu mươi
Ta cùng họp mặt vui tuơi với đời.
Hoái Nhân- Trương Văn Kịch
Ky niem
Ky niem
Tham' thoat' thoi dua tuoi da gia
Nho' thoi di hoc o que ta
Mong sao khon lon' thanh danh toai
Ap' u trong tim thuo ngoc nga
Trai bao gian kho' nguoi moi nga
Ai mat', ai con? Noi thiet' tha
Moi nam hop mat mot lan nha'
Tam su voi day cu' trai ra
Hanh phuc' bao lan ta hoi ngo
Giao luu, nang coc', lai hat' ca
Ke sao cho xiet' long Mong nho'
Ky niem ngay nao tuoi mo hoa
Hoài Nhan (Truong Van Kich)
HỒI ỨC MỘT THỜI
Thuở ấy, khoảng mười năm về trước. chúng tôi, ba đứa bạn sống lưu lạc ở Sài Gòn, và rồi vô tình gặp nhau tại Gò Vấp. Cuộc hội ngộ bất ngờ và đầy thú vị.
Rồi một buổi sáng đẹp trời, ngồi tại góc phố café, chúng tôi hàn huyên tâm sự, hỏi nhau chuyện gia đình, vợ con, chuyện sinh sống học hành của con cháu. Hỏi thăm về bạn bè cũ, đứa còn đứa mất, đứa ở phương xa. Gợi lại những kỷ niệm êm đềm ngày xưa dưới mái trường thân yêu Trần Quốc Tuấn – Quảng Ngãi. Bấy giờ, bỗng nhiên chúng tôi, “ ba chàng lang thang thất nghiệp” xa quê ước ao làm sao tập hợp được nhóm bạn cũ cùng lớp khóa 61-68 ngày xưa đang sinh sống làm việc ở Sài Gòn này. Thế là một thư mời được thảo ra bằng một bài văn xuôi súc tích đầy cảm động… cùng định thời gian, địa điểm họp và lên chương trình để gửi đi khắp nơi trong thành phồ và các tỉnh lân cận.
Cuộc họp mặt đầu tiên tại nhà bạn Đóa cuối năm 2002 gần ngày giáng sinh se lạnh. Nhưng không khí buổi chiều hôm ấy thật vui và ấm cúng. Hiện diện khoảng ba mươi người toàn đực rựa. Có bạn hỏi sao không liên lạc được bóng hồng nào? Thật tình mà nói, vì là cuộc họp đầu tiên nên chưa tìm được bông hồng nào cả. Các bạn nữ đã lưu lạc không biết về bến bờ nào? Nhiều người theo chồng bỏ cuộc chơi, hay có người đã làm mẹ, làm bà, bận rộn việc tề gia nội trợ, việc làm ăn….
Buổi sơ khai khởi xướng bởi Trương Văn Kịch, Nguyễn Quang Đóa, Nguyễn Rung, và Dương Minh Chính với sự hỗ trợ tư vấn của Lê Quốc Ân, Đặng Nhứt, Ngô Quốc Chiến
Sau đó những năm kế tiếp cứ độ đông tàn xuân đến. Trời Sài Gòn mát dịu lại gửi thư mời họp… thư mời có thêm những bài thơ sưu tầm hoặc sáng tác đi kèm để góp phần thi vị và mời gọi thiết tha:
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Cuộc đời như gió thoảng hoa trôi
Lợi danh như thể mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời
Trích thơ TNHK
Rồi những năm sau đó đã có nhiều bông hồng họp mặt tô thắm cho đời thêm vui…
Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình say nghĩa bấy lâu nay
Say thơ say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày
Thơ TNHK
Có chị hỏi các anh cứ say hoài sao chúng em chịu nổi?
Các chị thấy ở đây say tình say nghĩa chứ có say bia say rượu? Ngày xưa các chị cứ say người ngoài chứ có ai say bạn cùng lớp đâu?
Lâu dần cuộc họp các bạn có ý kiến mở rộng thêm vài lớp đi trước và vài lớp đi sau… chúng tôi rất hoan nghênh nhưng chỉ ± 1 và 2 chứ nhiều quá cũng loãng!
Những năm sau mời được thêm quý thầy cô, gặp lại nhau, thầy cô rất xúc động. người nào cũng đã bát thập. có thầy mời lên phát biểu và nhận hoa tay đã run, chân đi không vững… nhưng tinh thần và trí tuệ vẫn còn minh mẫn sáng suốt. thật là quý hóa. Còn học trò có anh mới lục tuần mà tóc đã bạc, đầu hói hơn thầy!
Sau này hội họp ngày càng đông, ban tổ chức phải chọn nhà hàng và gửi thư mời trước cả tháng nơi xa và một tuần lễ trong thành phố. Có thêm những bạn ở Tây Nguyên, ở quê nhà, Nha Trang, Vũng Tàu, đồng bằng sông Cửu Long cùng về. Đặc biệt mấy năm gần đây có vài bạn ở nước ngoài cũng tranh thủ về thăm quê để được họp mặt và chung tay đóng góp giúp đỡ thầy cô và bạn nào có cuộc sống còn khó khăn hoặc rủi ro tai nạn hay đau ốm… Sau mỗi kỳ họp, cuối năm ban tổ chức đều tổng kết tài chính còn lại bao nhiêu lưu quỹ rõ rang, dành khi bạn bè, thầy cô có điều gì cần chia sẻ thì đến thăm viếng…
Lần họp thứ VIII (2009) các bạn hiện diện rất đông vui, chương trình tổ chức hấp dẫn, có nhiều ý kiến, ngâm thơ ca hát và tiệc nhẹ, tặng hoa thầy cô. Tất cả được chụp hình, quay phim, sang ra đĩa để làm kỷ niệm.
Sau lần họp này, ban liên lạc cũ đã được 8 năm. Nay vì sức khỏe không tốt nên chúng tôi xin trao lại ban liên lạc mới gồm các bạn Nguyễn Quốc Chiến, Lê Văn Công, Lê Quốc Ân, Đặng Nhứt, Dương Minh Chính.
Nhìn lại thời gian qua nhanh như cơn gió thoảng, cuộc đời như một giấc mơ. chúng ta phần lớn đều được bình an khỏe mạnh nhưng cũng có một số bạn đã vĩnh viễn ra đi về miền hư vô… đột ngột vĩnh biệt cuộc chơi không một lời từ giã và cũng có bạn bị tai nạn hay đột quỵ phải sống đời thực vật… Ôi! Đó cũng là do tạo hóa an bài theo luật tự nhiên “sinh lão bệnh tử” mà thôi! Có một bạn đã nói: “ Chúng ta còn gặp nhau hôm nay là may phước và quý hóa lắm rồi… chứ mai kia chưa biết ai sẽ cúng lạy cho ai?”…
Hôm nay gió heo may lại về, trời Sài Gòn se lạnh, chúng ta lại hội ngộ cuối năm 2011 để cùng nhau hàn huyên tâm sự… và với ban liên lạc mới thật hùng hậu, năng động, sáng tạo hy vọng sẽ có nhiều đổi mới và hấp dẫn..
Bốn mươi năm lẻ gặp lại nhau
Tóc xanh nay đã vội phai màu
Thầy trò bằng hữu tình không nhạt
Mặc thời gian nhẹ lướt qua mau
(Thơ Nguyễn Thái Ất)TRƯƠNG VĂN KỊCH