THƠ NGŨ HÀ MIÊN


NGƯỜI
Vì Người ta hái đoá hoa này,
Gửi về nước chảy với mây bay
Ta thầy người đi gió hút,
Mà thương thân thế đoá hoa gầy.


ĐỜI VẰNG EM RỒI


Đời vắng em rồi hết ước mơ,
Áo xanh chi nữa ,uổng mong chờ
Chong đèn đọc lại tờ thư cũ
Chữ múa ,tình không tiếc ngẩn ngơ.
Em nh1,sang ngang. Anh ở lại
Chẳng gì cũng một chuyến băng sương
Phụ nhau, đâu một con đò ấy
Thì nói làm chi luống đoạn trường

Chép sử, tôi chép rằng Hạng Vương
Một chiều sương ngập bến Ô giang
Ngu Cơ khăn góp theo vua Hán

Một giấc chiêm bao, một lỡ làng.