Tôi và nhiều bạn cùng học chung với nhau thời trung học,thỉnh thoảng được một vài bạn:Trong đó có bạn Dương Minh Chính là người mời tôi đi nhiều chuyến du khảo trên quê hương đặc biệt là chuyến đi Bắc Trung Bộ vừa qua.Đây là miền đất tôi chưa bao giờ được đến,được ở vì trước 1975 do hai miền phân cách và sau 1975 tôi mãi đi dạy ở quê nhà.Tôi đã nghĩ hưu có thời gian rãnh rỗi nên đi đến "Miền Bắc" tham quan là cả một ước mơ của cuộc đời.Chuyến đi được bạn Chính nêu ý nghĩa :"Du khảo các danh lam thắng cảnh,các di tích lịch sử và các bậc danh nhân thời trước".Chúng tôi đã đi qua nhiều địa danh lịch sử hiện đại như:Thành cổ Quảng Trị,cầu Bến Hải,Vịnh Mốc,Khe Sanh,đường Trường Sơn,Nghĩa Trang liệt sĩ TS,Làng Sen,Cửa Lò,thăm viếng khu lưu niệm và mộ các cụ Nguyễn Du;Nguyễn Công Trứ.Viếng thành Nhà Hồ và Lam Kinh.Mỗi nơi mỗi người trong chúng tôi đều có những cảm xúc riêng,suy nghĩ riêng nhưng nói chung tất cả đều cảm nhận được trong lòng mỗi người những "lâng lâng" ;những "ngỡ ngàng" đầy cảm xúc khó quên.
Đến với Khe Sanh,địa danh mà tất cả chúng ta nghe đến đều"ớn lạnh" vì sự khủng khiếp của chiến tranh.Đến đó trong một buổi sáng mưa nhè nhẹ,núi rừng âm u,tĩnh mịt và cô đơn.Sau một vòng tham quan và tim hiểu tôi có hứa với các bạn cùng đi là tôi sẽ viết một bài cảm nhận.Nói thật ra với địa danh ấy nếu là người có tài về văn học sẽ viết rất nhiều,rất dài về cái "hoành tráng",cái "bi ai" của cuộc chiến vừa qua.Nhưng cá nhân tôi chỉ là một người dạy Toán chỉ rơi rớt lại một ít ngôn từ được các thầy cô trường Trung học Trần Quốc Tuấn tạo cho còn xót lại do đó chỉ có thể viết ngắn gọn năm ba dòng cảm nhận của mình.Bài viết này mình cũng rất mong gữi cho các bạn khác nếu được đăng trong KỈ YẾU của chúng mình.Hi vọng được nhiều góp ý của các bạn và mong được thông cảm cho những ý,từ không chuẩn
CẢM TÁC KHE SANH
(Tặng các bạn trong chuyến du khảo)
Đứng giữa Khe Sanh
mưa nhè nhẹ
Mây bủa vây trên khắp núi đồi
Như các oan hồn
thửa ấy lửng lờ trôi
Hai chiếc trực thăng
u buồn trên giá đỡ
Lặng lẽ ngắm nhìn những lô cốt tả tơi
Các chiếc vỏ bom đứng bên nhau
ngỡ ngàng và meo mốc
Đều mất đầu tựa các chiến binh xưa
Cây cỏ đã xanh rờn
sau một thời bom đạn
Lộ rõ đường băng dài xa ngút
màu đất đỏ gợn lên
màu máu chảy ngày nào
Chiếc phi cơ đậu ở đầu băng
vẻ nôn nao sẵn sàng nhưng làm sao cất cánh
Vì dường như trĩu nặng những cô hồn
Đứng ở đây...cuối đầu chiêm nghiệm
Vĩ đại và tủi hờn
Thành công và thất bại
Chỉ "rùng mình" trong ngàn nỗi bi ai