Trần Thuật Ngữ
Em dấu yêu ơi ! Giờ đã xa
Mùa trăng con gái thưở mười ba
Quê nhà giờ cũng không còn nữa
Dấu đạn bom sâu mắt mẹ già
Có phải năm nào xưa bên nhau
Ta đi bong đổ bóng vai cầu
Mặt trời lên đỏ hồng hai má
Và tiếng chim ca cũng ngọt ngào
Có phải năm nào xưa không em
Mùa xuân hoa nở đỏ bên thềm
Em như con bướm vàng bay mỏi
Đậu xuống lòng anh run nắng im
Có phải dòng sông giờ đã xa
Mây trời hôm trước đã bay qua
Mùa đông trong mắt phai màu lá
Và tiếng em xưa dưới nguyệt tà
Ai thổi vào hồn ta máu xương
Đêm nay nằm ngủ dưới mưa sương
Em ơi ! Chim vẫn bay ngoài mộng
Và tiếng ru xưa lạc cuối vườn
Có phải mưa là hơi thở ta
Mười năm trên mặt đất phai nhoà
Em ơi tiếng gọi bình yên cũ
Dội lại trong lòng anh thiết tha
MÙA XUÂN ĐẾN TỰ BAO GIỜ
Trần Thuật Ngữ
Xa quê nhà giữa ngày nắng hạn
Cây lúa non hấp hối trên đồng
Thương con vợ đau những ngày vô vọng
Ta phương trời tóc trắng hư không
Xa quê nhà xa dòng sông mẹ
Yêu một thời mà nợ suốt trăm năm
Tiếng ai hát những rừng xa vọng
Ta phương trời tóc trắng hư không
Xa quê nhà xa chiều Long Phụng
Xa nắng sông Trà xa gió cô thôn
Nơi thường trú suốt những mùa mưa bão
Nơi hoà bình mắt mẹ vẫn cô đơn
Nơi hạnh phúc, khổ đau, nơi những tiếng chuông chiều đổ lạnh
Trăng bốn mùa đẹp như mắt trẻ thơ
Mừa xuân đến tự bao giờ
TTN