TẢN MẠN MỘT ĐÊM

DƯƠNG MINH CHÍNH
 
Chuẩn bị bước vào những tháng cuối năm, nhưng năm nay không khí có vẽ u trầm. Hay do mình tưởng tượng? Quả thực năm Tân Mão đã không có nhiều những điều tốt đẹp cho thế giới, cho đất nước, cho  bè bạn, và cho cả bản thân mình.
Nhà hàng Hoa Biển, đường Lữ Gia, một đêm mùa đông. Đã chín giờ tối, trong bàn có năm người. NV Chừng vẫn sôi nổi ồn ào gọi món bánh tráng,và mặc cả với cô hầu bàn về chuyện giá sỉ giá lẻ của bánh tráng. NV Thanh sau ca mổ tim, dạo này có vẻ hồng hào, nhưng trầm mặc hơn trước. ĐT Sửu luôn miệng than vãn về tình trạng xuống cấp của  libido, do uống mấy cái thuốc chết tiệt của tay bác sĩ điều trị tuyến tiền liệt . LVCông thì mới ở Huế mấy ngày mới vào, có vẻ còn chưa dứt ra khỏi không khí mộng mơ của cố đô. Còn mình thì hơi nản lòng vì sau khi NVThanh mổ tim, mình không còn “đối thủ” để nhậu, mà chỉ còn một đám bạn uống rượu.
Câu chuyện xoay quanh việc Lê Văn An từ trần đột ngột do tại nạn giao thông. Không khí chùng xuống, và mọi người có vẻ trầm tư.
 LVCông có điện thọai, nghe xong, mình hỏi “ai vậy”
-“Nguyễn Oai”, Công nói
-“Nó nói gì vậy?”
- “Nó  nói nó buồn”
Chợt máy mình có tin nhắn, mở máy ra xem, nhậu tiếp. Lại có tin nhắn tiếp, lại mở máy ra xem, đọc xong trầm tư, lần này xem tin nhắn rất kỹ.
Thấy mình đọc tin lâu, ĐT Sữu trách:
- “Ông Chính này, lúc nào đi nhậu cũng có bồ nhắn tin, hôm nay sao bồ nhắn tin nhiều quá, mời luôn đến đây chơi đi”
-“Không được”, mình đáp, “em đang ở xa”
-“Ở đâu vậy ?”, Sửu hỏi
-“Quảng Ngãi, bồ lâu năm”, mình đáp
Bác sĩ Chừng mà nghe bồ bịch, mắt liền chớp chớp, xáp vào hỏi,
- “Ai vậy?”
-“Nguyễn Oai”, mình đáp. Mọi người có vẻ ngỡ ngàng vì bị bất ngờ.
-“Oai hả”, Bác sĩ Chừng nói, “chắc là nó say. Mr. Oai mà say, hay quăng lựu đạn DH lắm”
Mình trả lời:
- “Không, nó đang làm thơ, thơ hay và cảm xúc lắm. Mình cảm động thực sự, mình muốn hôm nay nhậu cho xỉn, bàn này chắc không ai chịu nhậu tiếp với mình, sao lúc này, bạn bè chỉ có uống rượu, mà không nhậu và hát với mình?”
     Nói xong, mình nhìn NV Thanh như trách móc một kẻ phụ tình. Rõ ràng  là sau cuộc mổ tim, NVThanh đành phải chấp nhận làm kẻ phụ tình… nhậu.
Bác sĩ Chừng thách thức:
- “Ông Chính lúc này hay xạo , Nguyễn Oai mà làm thơ, thì tôi bao chầu nhậu này”.
Mình mở điện thọai, đọc tin nhắn, mọi người thẩn thờ, tin nhắn không dấu, trời tối, tuổi già, mắt kém, mình đọc, mọi ngừơi góp ý, cuối cùng cũng ra bài thơ.
Thơ không có đề và không ghi tác giả, chỉ nói nhân 100 ngày, ngày mất của Phạm Cường.                       
Mày đã xa tao mấy chục ngày
Đất lạnh ôm mày, mày có hay
Dương thế vẫn còn nhiều vương vấn
Sao mày đi… đau đớn lắm thay
Bè bạn nhớ thương mày khôn xiết
Rượu, bia buồn… uống chả thấy say
Có nhớ thuở nào mình mấy đứa
Giờ buồn, nhớ bạn, mắt cay cay.
 Nguyễn Văn Thanh đề nghị đặt tên bài thơ là “Nhớ bạn”, mình góp ý, ghi tác giả là Nguyễn Oai, Bác sĩ Chừng thêm phần chú thích: “Thi nhân Trần Quốc Tuấn, Quảng Ngãi”
Bác sĩ Chừng nhìn lên trần nhà trầm tư rồi lẩm bẩm, “Không biết có phải thằng Nguyễn Oai nó làm, hay nó lượm được bài này của ai, rồi nó gởi cho ông không? Nhưng dù như vậy, thì tôi cũng xin thua, và chung chầu nhậu này”
Chia tay ra về, đã khá lãng đãng, ngồi trên taxi mình yên lặng ngẫm nghĩ.
Một tối gần bè bạn, nghe một bài thơ đầy cảm xúc. Nếu nhậu trong phòng riêng, mình sẽ gào lên, ngâm bài thơ này- thế nào cũng có thằng khóc…Hãy đợi đấy, lần sau, lo gì…Sao Nguyễn Oai làm thơ được nhỉ?
Thích nhất là ở tuổi này, mà có một thằng bạn (mà đó là Nguyễn Oai), chỉ trong một đêm, trở thành thi nhân của trường cũ, mà lại nói về chuyện ở đời, với niềm cảm xúc sâu xa. Cần gì tuổi trẻ, danh vọng, sắc đẹp. Mọi cái rồi cũng phôi pha. Chỉ cần một  bài thơ đó cũng đủ nên danh, nên phận rồi.
Taxi chạy nhanh trên phố, bên ngòai trời lất phất, từng hàng đèn đường như chạy vụt lại phía sau, chiếc gạt nước vẫn đều đặn chuyển động, vẫn nhìn thấy hàng đèn lung linh sáng, biết bao nhiêu đèn nhảy múa trên đường, cái vàng, cái xanh, cái cao, cái thấp đủ màu sắc  bên cái gạt nước.
Tự dưng minh hình dung những gương mặt bè bạn cũ, những gương mặt không biết ở đâu lúc ẩn, lúc hiện kéo nhau trở về…còn thiếu ai nữa không? Những đứa đã đi, những người còn lại, những kẻ nơi quê nhà, những người lang bạt mọi chốn, mọi nơi…mình cảm nhận được ngay một lời của Trần Đức Mạnh, trong một buổi tối ở bến Sông Trà. Mạnh trầm tư, nói những lời như hờn trách, như than vãn, mà cũng như buông xuôi:
“Sao năm nay anh em mình chết nhiều quá”. Rồi nó nói tiếp: “Thầy Phạm Huệ chết ở Mỹ, đưa về quê; thầy Nguyễn Tiến chết ở Saigon; Nguyễn Tấn Đức (Mỹ); Nguyễn Xuân Xanh (Saigon); Ngô Đoàn Lệ Hằng (Saigon); Phạm Cường (Quảng Ngãi); Lê Văn An (Quảng Ngãi)”. Rồi như không kềm chế được, nó lừng lên, nó còn dám nêu tên những đứa sẽ ra đi trong năm tới…Bất giác, mình nhớ đến lời bài hát “Chiếc lá cuối cùng”
Chưa xa nhau, mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang, gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly, uống say lòng càng giá
Lá trên cành, từng chiếc….
Đêm nay sẽ khó ngủ đây, chắc sẽ điện thọai cho người cũ ở trường xưa, để tìm một sự đồng cảm. Cũng mong vậy thôi, chứ biết chẳng bao giờ…bởi vì, người ấy đã từng nói như mắng mỏ vào đời mình: “Anh là một lãng tử, chỉ biết sống, mà chẳng hề biết yêu”
DMC