TẶNG ĐỀ
Ta gửi tặng người bông hoa quý,
Người khóc nhìn trời, tóc xoả mưa
Ta đem hoa thả vào tro bụi,
Ta chết, người cười như thuở xưa.
NGŨ HÀ MIÊN
CHIỀU THỨ TƯ
(4e DIMENSION)
Nằm trong hạnh phúc mưa rơi,
Đố em biết hạt mưa trời về đâu?
Về đâu, bóng ngựa đêm thâu,
Chân què khập khểnh vó câu hoang tàn.
Đường thì dài ngút thời gian,
Đừng buồn số phận, đừng than kiếp người
.
Này em! Hãy hé môi cười,
Cho tê điếng thịt, cho tươi xuân nồng.
Ồ! Sao em bỗng khóc ròng,
Phải chăng KHOÁI LẠC, gốc cùng KHỔ ĐAU?
Chúng mình định mệnh vào nhau,
Bằng bao Hạnh Phúc, bằng bao Ngậm Ngùi.
Ví đời toàn những ngày vui,
Thì trăm năm cũng thế thôi, có gì
Giếng xưa ngả bóng bờ mi,
Hàng tre quá khứ thầm thì nghiệp duyên,
Bao giờ trăng rọi cửa thiền
Cho anh đốt tóc soi lên kiếp người
Bây giờ tất tả ngược xuôi
Tránh sao cho được cái tôi ngục tù.
Nhìn gương, này một sáng thu,
Sao anh chỉ thấy phù du chúng mình.?
Ngũ Hà Miên
NGŨ HÀ MIÊN
Mười năm
Mười năm ấy bao lần sông đổi nước,
Bãi dâu làng qua mấy lượt cát bồi,
Trên trời đen bao sao lạ đổi ngôi
Từng chiếc hiện về chập chờn giấc ngủ
Dạo ấy nàng trăng còn là thiếu nữ
Biếc xiêm y đôi cánh trắng hiền từ
Và cánh hoa đèn chưa biết ưu tư
Mười năm đó đá tan rừng biển động.
Lửa loạn ly đốy vèo bao giấc mộng
Dự ước huy hoàng của tuổi mười lăm
Mười năm qua râu đã mọc trên cằm
Thương tích thời gian đã hằn lên trán
Mâý cuộc tình duyên khóc thương hờn giận,
Bút mực nào kể hết chuyện con tim
Chân lý sơn son, mỏi bước đi tìm,
Đường khúc khuyủ, lại trách mình lận đận.
Cô hang xóm nhỏ rỡ ràng son phấn
Lên xe hoa một sớm rực pháo hồng
Rồi qua một đêm sung nổ mịt mùng
Nàng quấn khăn tang mắt đầm lệ khổ
Tay dắt con ,áo phất phơ chiều gió
Nhân loại ơi bao giờ hết chia lià.
Tôi chong đèn thức trắng những đệm khuya.
Nghe tiếng dế khóc bờ hoang bãi rậm
Trang sách giở, với tháng ngày ngùi ngậm
Tôi tiễn bao nười đi tới nghĩa trang
Mới hay rằng long đất rộng thênh thang.
NHM-1955
Sài gòn 10 tháng 8 năm 2009!
Ảnh: Ngọc Trinh